14 thg 12, 2008

Gái xấu không chỉ không có quà

Gái xấu không chỉ không có quà mà còn không có, đúng ra là khó có nhiều thứ khác. Khi tôi ý thức được sắc đẹp quan trọng như thế nào đối với con gái thì cũng là lúc tôi nhận ra mình chả có thứ đó.

Đó là khi tôi học lớp 5 tuổi trường mẫu giáo của làng. Lớp tôi có nhiều bạn (vì hồi đó tôi chưa biết đếm nên chẳng biết bao nhiêu người), tôi để ý tới một anh chàng rất cool (gọi theo cách của teen bây giờ là thế) chứ hồi đó tôi thấy thằng đó sao mà thích. Nó sạch sẽ, trắng trẻo, có cái bút màu đẹp nhất lớp và quan trọng nhất nó có gói đường nho nhỏ mẹ nó gói trong tờ giấy. Nó tên là Bột. Bây giờ một tý đường chẳng là gì, trẻ con được uống sữa thoải thích mà còn khóc vì phải uống, thì lúc đó với tất cả trẻ con làng tôi, đường là thứ gì đó xa xỉ lắm, sang lắm vì nó ngọt thế cơ mà. Vậy mà ngày nào nó cũng có. Một gói con con gói trong tờ lịch bé tý, một gói nhỏ cũng đủ để cả lũ tôi ganh tị, thèm thuồng và tìm cách chơi thân.

Tôi chơi thân với cái Tít - xinh nhất lớp. Tôi hay chơi với Tít, Tít hay chơi với Bột. Thì theo tính chất bắc cầu tôi cũng là thân với thằng Bột. Điều đó có nghĩa khi thằng Bột cho Tít ăn đường ké thì tôi cũng có phần chứ. Để được liếm vào ngón tay mình cho ướt, mà chấm vào mảnh giấy con con có chứa một thứ trắng tinh mà người ta hay gọi là đường kia, làm vơi đi quá nửa số đường ít ỏi thì cũng phải sau vài lần lườm nguýt, dọa xúi cái Tít nghỉ chơi, thằng Bột mới phụng phịu giơ ra.

Có hôm thấy thằng Bột nói với cái Tít: "Tao chỉ cho mày ăn thôi, không cho cái con béo đen xì kia ăn đâu nhé". Con Tít liếm mép: "Ừ". Ối trời ơi! Cái con bé đen xì, béo ị là tôi chứ ai. Tự nhiên lúc đó tôi thấy buồn, thấy mình thua thiệt. Nếu tôi cũng trắng như cái Tít, xinh như cái Tít thì có lẽ người đang ngồi ăn đường với nó là tôi kia. (Đó là khi tôi lớn lên, biết chữ, học văn thì mới viết được cảm nhận thế này) chứ hồi đó tôi chỉ thấy tức cành hông, và ngay hôm sau việc đầu tiên tôi làm là không cho cái Tít ngồi chung xe đạp với bố tôi. Tôi khóc tấy bậy, nhất quyết không cho đi cùng làm bố tôi ngạc nhiên vì thường ngày chúng tôi hòa thuận lắm. Đó là khi tôi biết mình không xinh.

Lớn lên. Đi học ở trường huyện, xa nhà. Tôi lại chơi rất thân với một bạn rất xinh (số tôi sao khổ vậy). Ngày lễ, ngày tết tôi cũng tất bật bóc quà lắm. Nhưng đó là bóc hộ con bạn thân thôi. Còn quà của tôi là số quà ở dạng tiêu chuẩn, phát chẩn. Tôi ngẫm thấy mong muốn có người yêu, bạn gái xinh là điều tất nhiên thôi.

Nếu chàng trai đó nhà giầu, thì tất nhiên nó phải yêu em xinh. Mức độ sành điệu của các chàng còn được đánh giá qua độ dài của đôi chân, độ xinh của khuôn mặt của các em người yêu là gì.

Nếu chàng trai đó không giầu, nhưng học giỏi. Các cụ chả có câu: Trai tài gái sắc. Thế họ chả chọn em xinh còn gì.

Nếu chàng trai đó không giầu, không học giỏi, nhưng đẹp trai. Đẹp trai thì phải yêu gái xinh rồi. “Nồi nào úp vung đấy”. Các cụ nói cấm có sai bao giờ.

Nếu chàng trai đó không giàu, không học giỏi, không đẹp trai nốt thì họ lại càng phải yêu em xinh. Vì ta chẳng có gì, nhưng người yêu ta xinh thế cơ mà. Âu đó cũng là một cách khoe mẽ, tự hào..

23 tuổi ra trường đi làm. Thật may là ngành tôi làm cũng không cần nhiều đến nhan sắc lắm, chứ như con bạn học hành chính thì đến khổ. Đi tìm việc chỗ nào tuyển nhân viên hành chính cũng yêu cầu hình thức khá. Mấy ông sếp trẻ hay già, còn tóc hay hói, có vợ hay chưa vợ đều thích tuyển một thư ký xinh đẹp, nếu không ngắm thì cũng để chọc mấy bà vợ già chút chơi.

Giờ tôi 25 tuổi, chưa người yêu. Như bạn gì đó viết, giờ tôi cũng chẳng có quyền lựa chọn người yêu đâu. Chỉ cần đó là con trai và trời mưa biết chạy vào nhà là được.

Gái xấu, trẻ không có quà, lớn, không có cả bạn trai sao?

Anh Tú

http://vnexpress.net/GL/Doi-song/Blog/2008/12/3BA09615/

Không có nhận xét nào: