Tôi như muốn hét lên thật to cho anh biết rằng tôi đang tồn tại. Anh vẫn điềm đạm nhìn tôi, cái nhìn vừa gần gũi, yêu thương vừa xa lạ. Không chịu đựng nổi cảm giác ấy, tôi đứng lên ra về. Một cách tay thô rát, chắc nịch nắm chặt tay tôi.
"Anh sẽ đưa em về".
"Không cần đâu, em tự đi được và tự về được".
Mặc cho tôi không đồng ý, anh vẫn đưa tôi về.
"Làm sao em tìm được anh?"
"Muốn thì sẽ làm được thôi"...
"Em vẫn thế, bướng bỉnh không hề thuyên giảm".
Tay anh lần tìm tay tôi, vòng qua người anh, tôi nhận lại mùi hương cơ thể từ rất xa, rất xa ... của 9 năm về trước. Mọi thứ trong tôi vỡ oà, nức nở, ngẹn ngào... Tôi gục đầu vào anh khóc như một đứa trẻ bị lạc nay tìm được người thân.
Ngày đó, anh là học viên trường học viện Phòng không Không quân đóng trên đất Sơn Tây. Tôi là một sinh viên sư phạm Hà Nội, nhà anh gần nơi tôi học.
Tôi biết anh qua một người bạn. Ấn tượng đầu tiên về anh là một chàng trai hiền lành, ít nói, có phần nhút nhát. Khuôn mặt luôn thường trực một nụ cười khá dễ thương.
Tôi là một cô gái cá tính, tương đối sành điệu. Có mối quan hệ bạn bè rộng, học hành cũng thuộc loại "đỉnh". Có rất nhiều vệ tinh xoay quanh, nhưng tôi "không gật" mà cũng "không lắc" một ai. Tôi thường mơ màng và tìm kiếm một chàng trai thật hoàn hảo. Người đó, chắc chắn sẽ không bao giờ là anh cả.
Tình cảm anh dành cho tôi ngày một nhiều, tôi cảm nhận được điều đó rất rõ ràng mặc dù anh chưa hề nói yêu tôi bao giờ... Mỗi lần đến thăm tôi, người anh như mang cả bụi đường, nắng, gió của đất lính Sơn Tây. Vai áo ướt đẫm mồ hôi, bộ quân phục học viện Phòng không làm anh như lạc lõng giữa thủ đô Hà Nội. Có những hôm, phải vượt quãng đường gần 60 km chỉ để về thăm tôi một lát rồi lại vội vàng trở về trường ngay, không kịp tạt qua thăm nhà. Nhưng lúc đó, tôi "bận" khá nhiều việc nên không có thời gian tiếp chuyện anh. Tôi "bận" xem phim, "bận" ngủ,...anh kiên nhẫn ngồi trong phòng chờ tôi trở về...
Tôi không nghĩ một ngày nào đó tôi lại nhớ anh, yêu anh để rồi phải cất công đi tìm...
Tôi ra trường trước anh 2 tháng, ngày đó tôi quyết định vào Nam lập nghiệp. Khi nghe tôi nói sẽ đi TP HCM, anh không hề cản tôi và trái lại rất ủng hộ, nhưng tôi cảm nhận được một tiếng thở dài mà anh đang cố kìm nén không để thoát ra ngoài.
Ngày ra đi, tôi đã cố gắng chờ để gặp anh lần cuối. Nhưng không được, tôi đành phải gọi điện về nhà anh và để lại lời nhắn.
Anh đã không đến tiễn tôi đi như đã hứa, điều này chưa bao giờ xảy ra. Anh luôn chiều chuộng mọi yêu cầu vô lối của tôi. Nó như một khoảng lặng anh để lại trong tâm trí tôi trước khi ra đi.
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi có gia đình riêng, mặc dù cuộc sống tất bật với bộn bề mưu sinh. Nhưng từ trong sâu thẳm tâm hồn vẫn mong một ngày được quay lại Hà Nội để gặp anh. Rồi điều đó cũng đến, ngày gặp lại Hà Nội lòng tôi xao xuyến với nhiều kỷ niệm của thời sinh viên. Tôi lên kế hoạch đi gặp anh.
Rất hăng hái, hồi hộp đợi chờ giây phút ấy với biết bao câu hỏi: Anh bây giờ như thế nào nhỉ? Gầy hay béo? trên vai áo bây giờ đã có mấy "sao"? Liệu anh đã có gia đình chưa?
Nhưng tất cả rơi vào im lặng, gia đình anh đã chuyển nơi ở, anh cũng chuyển công tác sang một đơn vị khác. Tất cả như muốn thách thức và chọc ghẹo.
Lần đầu tiên, một cảm giác mất mát xâm chiếm tâm hồn tôi.
Những ngày sau đó, tôi lại lang thang đi tìm, vừa thấy mình vô duyên nhưng vẫn hy vọng sẽ gặp được anh trên phố phường Hà Nội.
Cái ngày phải tạm biệt Hà Nội càng đến gần. Tôi như một đứa trẻ làm vỡ một thứ đồ chơi mà mình rất thích. Nỗi buồn len lỏi, gậm nhấm từng ngõ nghách cơ thể....
Cho đến 9 năm sau, sau rất nhiều lần tìm kiếm, tôi đã gặp lại anh...
Giá như, hồi đó...
Cuộc sống thì không có "giá như"...
Nhấp một thìa cà phê từ ly của anh, tôi nghe môi mình đắng chát. Nhưng đâu chỉ có đắng, lắng nghe thật kỹ, vẫn có gì rất ngọt sau vị đắng đó.
Tại sao anh đã không nói yêu em?
Vũng Tàu, 1h30 phút sáng ngày 25 tháng 3 năm 2009
P.L