15 thg 4, 2009

21 lý do đàn ông thích sống độc thân

21 lý do dưới đây lý giải vì sao trong xã hội hiện đại ngày càng có nhiều người đàn ông thích sống độc thân hay nói đúng hơn là họ rất sợ nghĩ đến chuyện lấy vợ.

1. Không muốn phải đổi chỗ cất tiền liên tục, càng không muốn phải bí mật gửi tiền ở ngân hàng.

2. Không muốn bị vợ cằn nhằn hai tháng trời chỉ vì ăn một bữa vung tay quá trán trong khách sạn.

3. Không thích đến cuối tuần lại bị vợ bắt về nhà mẹ đẻ, chơi cùng em vợ, dọn dẹp nhà cửa cho mẹ vợ và đánh ván cờ không bao giờ thắng với bố vợ.

4. Không thích bị phạt giặt cả tháng trời chỉ vì quên không để riêng tất giấy với tất dệt ra.

5. Không muốn suốt ngày phải nghe phụ nữ hỏi: Tại sao không kiếm được nhiều tiền bằng anh Tèo, tại sao không được thăng chức cao hơn anh Tẹo, tại sao không yêu vợ bằng anh Tí, không biết làm việc nhà bằng anh Ti, không biết tặng quà như anh Tí...

6. Không thích đi trên đường nhìn cô gái đẹp lại bị vợ... cấu.

7. Không muốn ngày lễ tết lại nghe vợ tính toán xem nên tặng quà cho nhà mình hay nhà chồng nhiều hơn.

8. Không muốn phải nói "Em mặc rất đẹp", dù bạn không thích cô ấy mặc như vậy.

9. Không muốn mẹ mình có thêm một đối thủ cãi nhau hoặc chiến tranh lạnh.

10. Không muốn vợ lấy cớ dọn dẹp rồi tranh thủ kiểm tra ngăn kéo, bàn làm việc của mình xem có tìm được cái gì không.

11. Không muốn thu nhập của một người phải chi tiêu cho hai, ba người.

12. Không muốn phải nghe vợ thì thầm bên tai: "Hôm nay, anh có yêu em không? Anh nói yêu em lần nữa đi! Anh đừng nói dối em, hôm nay anh có yêu em không? Ngày mai anh có yêu em không? Ngày kia anh có yêu em không? Anh yêu em đến bao giờ?....

13. Không muốn bị chuyển kênh trong khi mình đang say mê xem một trận bóng đá hay.

14. Không muốn phải bỏ tiền mua nhẫn kim cương chuộc lỗi chỉ vì không để ý đến việc vợ đã sửa móng tay, đã thay mùi nước hoa hay là cắt tóc.

15. Không muốn bị vợ nói là chẳng giống đàn ông chỉ vì hay nhượng bộ con cái.

16. Không muốn bị vợ tra hỏi đến 3 giờ sáng chỉ vì cô bạn cùng phòng gọi điện báo sáng mai phải họp sớm.

17. Không muốn phải ngủ ngoài phòng khách hàng tuần chỉ vì trót quên sinh nhật vợ.

18. Không muốn vợ bỏ về nhà mẹ đẻ để rồi ngày ngày phải ăn mỳ thay cơm vì đã trót gọi tên cô bạn đồng nghiệp khi đang ngủ.

19. Không muốn phải bỏ ra hàng đống tiền kiếm được trong vài tháng chỉ vì vợ thích đi du lịch Hồng Kông.

20. Không muốn bị vợ nói là động vật máu lạnh chỉ vì đã ngủ ngay sau khi vừa làm chuyện ấy.

21. Không muốn vừa chớm tuổi 35 đã phải đọc những bài báo về liệt dương và thuốc viagra.

4 thg 4, 2009

Chuyện tối qua

Em đến bên anh nhẹ nhàng trong một buổi tối êm dịu như đêm qua, và những gì xảy ra trên giường của anh còn đọng lại trong anh những cảm giác khó tả. Em chợt đến từ một nơi hư vô nào đó, không hề e ngại, không hề báo trước.

Em nằm trên người anh, em làm tan biến cảm giác băng giá trong anh. Em cắn anh, không hề tội lỗi, em làm cho anh phát điên. Cuối cùng anh chìm vào trong giấc ngủ.

Sáng nay, khi anh tỉnh dậy thì em đã đi rồi. Anh tìm em nhưng không thấy dấu vết chỉ có những bức tường chứng kiến chuyện đôi ta đêm hôm qua. Cơ thể anh vẫn còn in dấu vết của em. Đêm nay, anh sẽ thức chờ em. Ngay khi em đến anh sẽ vồ lấy em, anh sẽ không để em ra. Anh sẽ giữ chặt em trong lòng bàn tay anh để em mãi mãi không biến mất. Anh sẽ giết chết em - những con muỗi đáng ghét nhất trần đời.

Đây là câu chuyện được trích từ nhật ký của một anh sinh viên chuyên văn thường xuyên bị muỗi cắn.

28 thg 3, 2009

Tại sao anh đã không nói yêu em?

Lần đầu tiên, tôi gặp lại anh sau 9 năm xa cách. Anh ngồi đó, bằng xương bằng thịt ngay trước mặt. Tôi nhìn anh như hút hồn. Anh hỏi tôi rất nhiều về cuộc sống.... không nói được gì, nước mắt chực trào ra, một cảm giác hờn giận mong manh như sương khói len lỏi vào hồn tôi làm sống mũi cay cay.

Tôi như muốn hét lên thật to cho anh biết rằng tôi đang tồn tại. Anh vẫn điềm đạm nhìn tôi, cái nhìn vừa gần gũi, yêu thương vừa xa lạ. Không chịu đựng nổi cảm giác ấy, tôi đứng lên ra về. Một cách tay thô rát, chắc nịch nắm chặt tay tôi.

"Anh sẽ đưa em về".

"Không cần đâu, em tự đi được và tự về được".

Mặc cho tôi không đồng ý, anh vẫn đưa tôi về.
"Làm sao em tìm được anh?"
"Muốn thì sẽ làm được thôi"...
"Em vẫn thế, bướng bỉnh không hề thuyên giảm".

Tay anh lần tìm tay tôi, vòng qua người anh, tôi nhận lại mùi hương cơ thể từ rất xa, rất xa ... của 9 năm về trước. Mọi thứ trong tôi vỡ oà, nức nở, ngẹn ngào... Tôi gục đầu vào anh khóc như một đứa trẻ bị lạc nay tìm được người thân.

Ngày đó, anh là học viên trường học viện Phòng không Không quân đóng trên đất Sơn Tây. Tôi là một sinh viên sư phạm Hà Nội, nhà anh gần nơi tôi học.
Tôi biết anh qua một người bạn. Ấn tượng đầu tiên về anh là một chàng trai hiền lành, ít nói, có phần nhút nhát. Khuôn mặt luôn thường trực một nụ cười khá dễ thương.

Tôi là một cô gái cá tính, tương đối sành điệu. Có mối quan hệ bạn bè rộng, học hành cũng thuộc loại "đỉnh". Có rất nhiều vệ tinh xoay quanh, nhưng tôi "không gật" mà cũng "không lắc" một ai. Tôi thường mơ màng và tìm kiếm một chàng trai thật hoàn hảo. Người đó, chắc chắn sẽ không bao giờ là anh cả.

Tình cảm anh dành cho tôi ngày một nhiều, tôi cảm nhận được điều đó rất rõ ràng mặc dù anh chưa hề nói yêu tôi bao giờ... Mỗi lần đến thăm tôi, người anh như mang cả bụi đường, nắng, gió của đất lính Sơn Tây. Vai áo ướt đẫm mồ hôi, bộ quân phục học viện Phòng không làm anh như lạc lõng giữa thủ đô Hà Nội. Có những hôm, phải vượt quãng đường gần 60 km chỉ để về thăm tôi một lát rồi lại vội vàng trở về trường ngay, không kịp tạt qua thăm nhà. Nhưng lúc đó, tôi "bận" khá nhiều việc nên không có thời gian tiếp chuyện anh. Tôi "bận" xem phim, "bận" ngủ,...anh kiên nhẫn ngồi trong phòng chờ tôi trở về...

Tôi không nghĩ một ngày nào đó tôi lại nhớ anh, yêu anh để rồi phải cất công đi tìm...

Tôi ra trường trước anh 2 tháng, ngày đó tôi quyết định vào Nam lập nghiệp. Khi nghe tôi nói sẽ đi TP HCM, anh không hề cản tôi và trái lại rất ủng hộ, nhưng tôi cảm nhận được một tiếng thở dài mà anh đang cố kìm nén không để thoát ra ngoài.

Ngày ra đi, tôi đã cố gắng chờ để gặp anh lần cuối. Nhưng không được, tôi đành phải gọi điện về nhà anh và để lại lời nhắn.

Anh đã không đến tiễn tôi đi như đã hứa, điều này chưa bao giờ xảy ra. Anh luôn chiều chuộng mọi yêu cầu vô lối của tôi. Nó như một khoảng lặng anh để lại trong tâm trí tôi trước khi ra đi.

Thời gian cứ thế trôi đi, tôi có gia đình riêng, mặc dù cuộc sống tất bật với bộn bề mưu sinh. Nhưng từ trong sâu thẳm tâm hồn vẫn mong một ngày được quay lại Hà Nội để gặp anh. Rồi điều đó cũng đến, ngày gặp lại Hà Nội lòng tôi xao xuyến với nhiều kỷ niệm của thời sinh viên. Tôi lên kế hoạch đi gặp anh.

Rất hăng hái, hồi hộp đợi chờ giây phút ấy với biết bao câu hỏi: Anh bây giờ như thế nào nhỉ? Gầy hay béo? trên vai áo bây giờ đã có mấy "sao"? Liệu anh đã có gia đình chưa?

Nhưng tất cả rơi vào im lặng, gia đình anh đã chuyển nơi ở, anh cũng chuyển công tác sang một đơn vị khác. Tất cả như muốn thách thức và chọc ghẹo.

Lần đầu tiên, một cảm giác mất mát xâm chiếm tâm hồn tôi.

Những ngày sau đó, tôi lại lang thang đi tìm, vừa thấy mình vô duyên nhưng vẫn hy vọng sẽ gặp được anh trên phố phường Hà Nội.

Cái ngày phải tạm biệt Hà Nội càng đến gần. Tôi như một đứa trẻ làm vỡ một thứ đồ chơi mà mình rất thích. Nỗi buồn len lỏi, gậm nhấm từng ngõ nghách cơ thể....

Cho đến 9 năm sau, sau rất nhiều lần tìm kiếm, tôi đã gặp lại anh...
Giá như, hồi đó...

Cuộc sống thì không có "giá như"...

Nhấp một thìa cà phê từ ly của anh, tôi nghe môi mình đắng chát. Nhưng đâu chỉ có đắng, lắng nghe thật kỹ, vẫn có gì rất ngọt sau vị đắng đó.

Tại sao anh đã không nói yêu em?

Vũng Tàu, 1h30 phút sáng ngày 25 tháng 3 năm 2009

P.L

12 thg 3, 2009

Già rồi vẫn dại

Hai vợ chồng đang chơi gôn tại một sân gôn cực kỳ đắt tiền, bao quanh bởi những ngôi nhà cực kỳ sang trọng. Khi chơi đến lỗ thứ ba, chồng dặn dò vợ (một phụ nữ rất xinh đẹp):

- Em yêu, hãy thận trọng, vì nếu trái banh lỡ va vào một cửa kính, thì chúng ta phải đền một số tiền lớn đấy.

Người vợ làm một cú đánh mạnh và tất nhiên trái banh bay thẳng vào cửa kính lớn nhất của một ngôi nhà sang trọng nhất. Người chồng tức giận, rầy vợ, sau đó hai người đến gõ cửa ngôi nhà. Một giọng nói trả lời:

- Mời vào!

Người chồng mở cửa ra và nhìn thấy một cái chai bể ở góc nhà, các mảnh chai văng đầy phòng khách. Một người đàn ông ăn mặc sang trọng đang ngồi trên ghế bành hỏi:

- Chính các người đã làm bể cửa kính?

Vợ chồng răm rắp trả lời:

- Vâng, nhưng chúng tôi rất lấy làm tiếc.

- Thật ra các người đã giải thoát cho tôi. Tôi là một vị thần bị giam trong cái chai này trong suốt 1.000 năm. Vậy để trả ơn các người, tôi xin tặng ba điều ước. Nhưng vì có hai người, nên tôi sẽ tặng mỗi người một điều ước, còn điều ước thứ ba sẽ dành cho tôi.

Người đàn ông hỏi người chồng:

- Ông ước điều gì?

Người chồng trả lời:

- Tôi muốn mỗi tháng nhận được 1 triệu USD.

- Được thôi, kể từ ngày mai ông sẽ nhận được số tiền này vào mỗi đầu tháng.

Vị thần quay qua người vợ và hỏi:

- Còn điều ước của bà là gì?.

- Tôi muốn có một ngôi nhà ở mỗi nước trên thế giới.

- Được thôi. Kể từ ngày mai bà sẽ nhận được giấy chủ quyền của các ngôi nhà này.

Người chồng hỏi vị thần:

- Vậy còn điều ước của ông là gì?

- Ta bị nhốt trong cái chai này trong hơn 1.000 năm và suốt thời gian này ta không được gần với phụ nữ. Do đó, điều ước của ta là được gần với vợ ông nhé!

Hai vợ chồng nhìn nhau một hồi và cuối cùng người chồng nói:

- Được thôi, với 1 triệu USD mỗi tháng và tất các các ngôi nhà trên thế giới, tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể đồng ý điều này, em nghĩ sao?

Người vợ trả lời:

- Em đành phải đồng ý thôi!

Vị thần đưa người vợ vào phòng ngủ...

Hai tiếng đồng hồ sau, vị thần hỏi người vợ:

- Này, chồng em bao nhiêu tuổi vậy?

- Dạ, 40 tuổi, nhưng sao ông lại hỏi tuổi anh ấy?

- Thật không thể tưởng tượng! Đã từng này tuổi rồi mà ông ta vẫn còn tin là có thần thánh ư!

26 thg 2, 2009

9 điều đàn ông không hiểu về phụ nữ

Đôi khi các chàng trai không hiểu được sự mâu thuẫn của phái đẹp, họ có thể thét lên khi thấy một con bọ, song lại bất chấp đau đớn đổ dầu nóng lên chân để nhổ hết lông đi...

1. Tại sao phụ nữ lại sợ hãi những con bọ, trong khi lại có thể thường xuyên rót chất wax nóng lên cơ thể để nhổ sạch lông ra? - Justin, 22 tuổi

2. Các cô gái và những vở kịch! Chúa ơi, cô ấy nói, nói và nói suốt nhiều năm liền. Các cô có bao giờ ngừng những cuộc tranh cãi không? - James, 28 tuổi

3. "Tôi không hiểu tại sao cưới sớm lại quá quan trọng với hầu hết phụ nữ. Không phải yêu đã đủ rồi sao" - Brian, 24 tuổi

4. Tại sao phải nhiều giày như vậy? Thật đấy, em gái tôi có mấy chiếc vali chất đầy giầy dép mà tôi quẳng đi còn thường xuyên hơn việc cô ấy nhìn thấy chúng. Thật là suy nghĩ đáng ngại" - Mark, 25 tuổi

5. "Tôi không hiểu thái độ của họ. Mọi thứ có vẻ như đều ổn trong 3 tháng hẹn hò đầu tiên, nhưng sau đó là trò chơi hoàn toàn khác" - Danny, 32

6. "Tôi không hiểu tại sao các cô gái nói một đằng và nghĩ một nẻo. Giống như khi họ bảo "Anh có thể chơi game đấy", và sau đó nếu bạn làm như vậy, bạn sẽ gặp rắc rối to - Keith, 27 tuổi

7. "Tôi không hiểu tại sao các cô gái thực sự muốn một anh chàng thú vị, nhưng một khi đã tìm được, họ không thể hẹn hò anh ấy bởi bây giờ họ cần một gã ngốc" - Rob, 26 tuổi

8. "Tại sao các cô gái không thích những cô gái khác trong lần gặp đầu tiên? Điều đó như thể họ phải khẳng định mình trước người khác khi cân nhắc xem có chấp nhận người kia hay không" - Aaron, 25 tuổi

9. "Tôi không hiểu tại sao phụ nữ không thể nói một cách trực tiếp vấn đề. Họ luôn muốn bạn làm gì đó, nhưng không nói thẳng ra. Thay vào đó, họ nói vòng vo. Tôi ước gì họ chỉ nói đúng vấn đề họ muốn" - Justin, 26 tuổi

T. An (theo Glamour)

23 thg 2, 2009

Con gái là gì?

Một buổi hội thảo đa ngành đã được tổ chức. Vì vấn đề được đề cập có liên quan đến hơn 50% dân số thế giới, cho nên, nửa còn lại của thế giới đã tham gia tranh luận rất sôi nổi.

Đây là nhận xét của những người tham gia buổi thảo luận:

+ Nhà toán học (theo chủ nghĩa Hình Học): "Là một véctơ pháp tuyến, chẳng vuông góc với trục hoành mà cũng chẳng vuông góc với trục tung, thỉnh thoảng mới đi qua gốc tọa độ".

+ Nhà toán học (theo chủ nghĩa Đại Số): "Là một biến số có nhiều tập giá trị nhưng không hề có một tập xác định cụ thể, ngoài ra, đó còn là một số lẻ vô hạn không tuần hoàn".

+ Nhà toán học (theo chủ nghĩa Lượng Giác): "Không cố định trên vòng tròn lượng giác, nhưng những điểm mà nó đi qua đa số có giá trị dương vô cực".

+ Nhà vật lý: "Ví dụ tiêu biểu nhất cho định luật vạn vật hấp dẫn của Newton!"

+ Nhà sinh học: "Một mô hình cấu tạo con người hoàn chỉnh hơn đàn ông các anh nhiều!"

+ Nhà sử học: "Đó là nguyên nhân bắt đầu của nhiều cuộc chinh phạt và là thứ hưởng thụ sau cùng khi mỗi cuộc chinh phạt kết thúc."

+ Nhà văn học: "Nguồn xúc cảm vô tận!"

+ Nhà địa lý: "Người luôn được ưu ái giết chết sau cùng trong các cuộc phát kiến địa lý của thực dân Tây Ban Nha".

+ Nhà hóa học: "Chất xúc tác mạnh mẽ cho mọi chuỗi phản ứng!"

+ Nhà kinh tế học: "Nguyên nhân chính dẫn đến tình trạng hao hụt chi phí sinh hoạt cá nhân ở một bộ phận lớn giới trẻ tại đa số các nước đang phát triển".

+ Nhà quân sự học: "Anh có thể lái xe tăng cán chết một tiểu đoàn đặc công núp cản đường nhưng không thể cán qua xác một cô giao liên".

+ Nhà ngôn ngữ học: "Giống như trong tiếng Anh, dù có dạng số ít nhưng đa số đàn ông luôn sử dụng dạng số nhiều: girls".

+ Nhà quản trị mạng: "Rất khó truy cập nhưng khi đã truy cập vào được rồi thì khó mà ngắt kết nối được".

+ Lập trình viên: "Là lý do đặt tên của nhiều phần mềm, tên của họ xuất hiện cả trong mã nguồn chương trình và chiếm ngự hết màn hình Desktop".

+ Người bán hàng: "Một cô gái bán hàng thì luôn đắt khách hơn 10 thằng đàn ông!"

16 thg 2, 2009

Thế mới là phụ nữ

Một cô gái bước vào bưu điện xin mấy tờ mẫu để gửi điện tín. Cô viết xong bức thư thứ nhất, đọc lại rồi xé đi, viết bức thứ hai rồi lại xé.

Cuối cùng, khi đã viết xong bức thứ 3, cô đưa cho nhân viên bưu điện yêu cầu đánh điện khẩn.

Khi bức điện đánh xong và cô gái đã ra về, nhân viên bưu điện tò mò giở lại 2 bức điện đã xé và đọc.

Bức thứ nhất: "Tất cả đã hết. Em không muốn thấy mặt anh nữa!"

Bức thứ hai: "Đừng viết cho em và đừng tìm gặp em nữa!"

Còn nội dung bức gửi đi là: "Hãy đến ngay với em! Mong anh!"